Hồi ức chiến trường K: TÂM SỰ CỦA MỘT NGƯỜI LÍNH
Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2020
Đừng để những người trẻ tuổi phải chịu đựng những điều ghê rợn
của chiến tranh. Nó tàn nhẫn, phi nhân tính và đau đớn vô cùng…
Trong bài “Lối đi”
tôi viết về đêm cuối của đời sinh viên. Có nghĩa là đã chuẩn bị tinh thần tốt
nhất để lên đường. Nhưng khi đến quân trường nhìn những khối bộ đội hàng ngũ chỉnh
tề ngay ngắn đi đều bước, hát vang vang bài quân hành giữa chang chang nắng, mồ
hôi đẫm áo, mặt sạm đen hốc hác… đã choáng. Cái tự ti mặc cảm thường ngày trốn
kỹ trong gã tiểu tư sản vờ vịt dũng cảm can trường, nay ló mặt ra không chút
trơ trẽn. Thời gian quân trường qua mau. Khoảng 20% tân binh đào ngũ vì không
chịu nổi gian khổ.
Tới làng 9, Lộc Tấn, Lộc Ninh. Làng chiến đấu chông cắm tua tủa,
giao thông hào chằng chịt, du kích vừa đi đánh nhau về, áo còn thấm máu. Dân đi
sơ tán gần hết, làng xóm hầu như chỉ còn bộ đội và du kích. Biên giới còn khá
xa, tiếng súng chỉ văng vẳng vọng về nhưng đêm đầu tiên trên đất bazan, tôi
không sao ngủ được. Thỉnh thoảng những chiếc Đot, GMC, Gat, Zil 130.. lặc lè chở
tử sĩ về ngã ba Chầm Chậm. Nghĩa trang có gần 3.000 liệt sỹ chỉ sau 4 tháng
khai trương.
Anh cán bộ quân lực E 205 ái ngại khi đọc phần trích ngang lý
lịch của tôi: “Cậu về E bộ nhé? Ở dưới
đơn vị nguy hiểm lắm. Tôi không coi thường cậu nhưng phải có trách nhiệm trước
gia đình cậu!”. (Khi đó Ba tôi đang ở Quảng Ninh chuẩn bị đối phó giặc Tàu,
anh Hai tôi đang ở chiến trường Lào). Tôi cương quyết: “Tôi nhập ngũ là để được chiến đấu chứ không phải để ngồi bàn giấy. Anh
không giải quyết, tôi sẽ gặp cấp trên của anh”.
Đêm đầu tiên trên chốt lại thức trắng vì sợ. Không thể lý giải
được nỗi sợ hãi lạ kỳ đó. Đội hình phòng ngự rất thưa mỏng. 10 – 15m mới có một
ụ chiến đấu. Vương trong mùi thuốc súng đắng nghét là mùi máu tanh và xác chết
phân hủy. Rừng già thâm nghiêm và âm u. Tiếng sột soạt nào cũng khiến nổi da
gà, lạnh toát cả sống lưng, đầu óc hoang mang lo lắng cùng cực.
Mờ sáng hôm sau được nếm trận đầu. Bọn Polpot bò vào sát chiến
hào, vượt qua bãi mìn dày đặc phía trước. Tôi vẫn đứng trân trân trong chiến
hào suốt từ chập tối qua, súng cầm rất chắc (vì sợ quá) vậy mà khi địch ào tới
tôi cứ như hóa đá. Mất hết mọi phản xạ, hoàn toàn vô hồn, điếng lặng. Mất dăm
phút mới giương súng lên, bóp cò… nhưng quên mở khóa an toàn. Thấy súng mình im
re, cò súng cứng ngắc tôi lại càng thêm rối trí, suýt bật khóc. Nhìn quanh, đồng
đội nhảy cả lên trên chiến hào dũng mãnh chiến đấu, họ bắn chi viện cho tôi,
cho những người đã hy sinh… mà xấu hổ tột cùng.
Suốt ngày hôm đó tôi rúc sâu xuống hầm không dám nhìn ai vì
nhục nhã. Chính trị viên quấn cho điếu thuốc rê, ân cần trò chuyện: “Lần đầu tiên tớ cũng vậy, đái cả ra quần cơ
đấy. Cậu khá lắm, không nằm bẹp xuống hào (Thực ra tôi vì sợ quá nên quên cả việc
nằm bẹp xuống) đã là điều rất đáng nể. Từ trận sau, tin rằng cậu sẽ cứng cỏi
hơn”.
Trận sau còn tệ hại hơn. Nổ súng khí thế lắm, nhưng không hề
thấy địch, đạn bay hết lên trời. Họp trung đội anh em kiểm điểm tối tăm mặt
mày. “Mỗi viên đạn AK có giá bằng 5 cân
thóc. Dù bạn viện trợ nhưng đâu phải cho không? Con cháu ta phải trả nợ sau
này. Bắn kiểu ấy là vô trách nhiệm với đất nước”. Hoặc: “Nổ súng bừa bãi chỉ là cách tự trấn an bản
thân của những kẻ bạc nhược. Quân đội đã dạy cách bắn điểm xạ ngắn, tuyệt nhiên
không được bắn khi chưa ngắm chính xác. Nổ súng như đồng chí… chỉ khiến địch
coi thường quân đội chúng ta”. Hoặc: “Mỗi
thùng đạn đưa lên tới chốt phải đổi bằng máu của thanh niên xung phong và du
kích. Người chiến sỹ phải có trách nhiệm với viên đạn trong tay mình…”.
Đêm đó tôi phảng phất ý nghĩ tự sát. Đang lùng nhùng bởi những
ám ảnh tiêu cực thì địch lại vào. Vỡ chốt! Tiểu đội 3 hy sinh sạch sẽ. Trung đội
trưởng của tôi cụt cả hai chân vẫn bò lên nóc hầm bắn điềm tĩnh chững chạc, miệng
động viên chúng tôi: “Đừng bận tâm tới
anh. Cứ bình tĩnh mà chiến đấu. Bằng mọi giá phải giữ lấy chốt. Còn một người
thì chốt phải còn!” Hôm trước, anh là người phê bình tôi rát nhất. Hôm nay,
tôi vừa bắn vừa lau nước mắt. Tôi nhận ra con người hèn hạ, ích kỷ và phù phiếm
của mình, cái TÔI đáng khinh bỉ và giả dối mà tôi đeo gán lên mình bấy lâu… Ý
nghĩ đó vụt qua trong đầu nhanh như tia chớp nhưng mạnh mẽ vô ngần. Trong vô thức
tôi nhảy lên khỏi hầm đứng bắn như một chiến binh dạn dày từng trải.
Sinh nhật tuổi 19, tôi được phong hạ sỹ. Trưa hôm đó hành
quân qua một công xã mà bọn Polpot vừa rút chạy (12/1978) thì chứng kiến cảnh
kinh hoàng: Mấy chục đầu người còn ứa máu cắm trên hàng rào, phía dưới ghi bằng
chữ Việt: “Chào đón bộ đội Việt Nam!”.
Mệnh lệnh: “Hai trung đội đào huyệt sâu 1m. Trung đội 2 thu
nhặt xác, cố gắng lắp đúng xác với đầu rồi tẩm liệm chôn cất. 30 phút tất cả phải
làm xong nhiệm vụ!”
Như một cái máy, tôi nhổ khỏi cọc rào cái đầu một cô gái tóc
cắt rất ngắn. Vừa ôm cái đầu trong tay bất giác tôi nôn thốc nôn tháo, tay chân
bủn rủn, miệng lảm nhảm những gì không ai nghe rõ. Cứ thế đi một mạch vào rừng.
Anh em chạy theo kéo lại. Tôi gần như hóa điên. Đã 31 năm nhưng ám ảnh đó không
buông tha. Lâu lâu lại bật dậy giữa đêm, toát mồ hôi lạnh.
Tham dự nhiều trận nhưng khi lần đầu tiên chính tay mình bắn
hạ một thằng Polpot (thằng này bắn chết hai đồng đội của tôi rồi tử thủ sau gò
mối. Tôi xin được chính tay mình trả thù) thì tôi không dám nhìn mặt nó. Anh em
bảo: “14 phát đạn ghim vào đầu và ngực
nó. Mày bắn chuẩn lắm!” nhưng suốt cả tuần tôi bỏ cơm và hầu như không ngủ
được. Cái cảm giác ‘GIẾT NGƯỜI’ rất khủng khiếp, dù đó là giết giặc.
Đừng để những người trẻ tuổi phải chịu đựng những điều ghê rợn
của chiến tranh. Nó tàn nhẫn, phi nhân tính và đau đớn vô cùng. Làm chai sạn
tâm hồn, kết trong tim óc những cực đoan hằn học cay độc. Nhớ mãi một câu hát của
cố nhạc sỹ Xuân Hồng: “Bởi chiến tranh
đâu phải trò đùa”.
Tổn thương về tinh thần, tình cảm đối với người lính sau chiến
tranh mới là điều đáng nói nhất. Di chứng nó để lại cho con người rất khó để
phân tích, thống kê, diễn đạt nhưng là người trong cuộc nên tôi cảm nhận khá rõ
ràng, chính xác.
Nếu hô hào chiến tranh như một cách biểu thị lòng yêu nước
thì có gì đó vừa khôi hài và nhẫn tâm. Khôi hài bởi người ta chưa biết như thế
nào là chiến trận sa trường. Nhẫn tâm bởi vì chiến tranh luôn là thần hủy hoại
(Sinh mạng, sự vui sống, của cải vật chất và những giá trị tinh thần cao đẹp
khác).
Chiến tranh, nói như một nhà thơ: “Nơi cao nhất thử lòng ta yêu đất nước”.
Nhưng liệu mấy ai tự nguyện nhảy xuống bể acid để chứng minh
giá trị vàng ròng của mình?
Chỉ những tên lính đánh thuê lưu manh, vô học cùng lũ lái
súng mới mong mỏi chiến tranh mà thôi.
Tất nhiên, khi đất nước lâm nguy thì cả nhà tôi sẽ hiên ngang
ra trận. Nhưng đó là chuyện chẳng đặng đừng. Xin chớ cổ xúy bạo lực, xung đột.
Làm người chiến sỹ khó hơn chơi game khá nhiều. Các bạn ạ.
Thân mến!
Theo LÊ VŨ
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét